Hình ảnh Chúa Giê-su đi trên mặt nước
cho chúng ta thấy tình thương của Chúa dành cho các môn đệ thật cao sâu.
Dù đêm tối. Dù giông bão. Điều đó không cản bước để Ngài tiến đến với
các môn đệ. Ngài đã đến thật đúng lúc, thật kịp thời. Ngài đến để phá
tan giông bão. Ngài đến trả lại sự bình yên cho biển cả và cho cả các
tông đồ đang hú hồn bạc vía!
Cuộc sống là bước đi trên biển đời. Có
sóng gió. Có giông tố. Có những khó khăn khiến biết bao người chao đảo.
Họ đang cần chúng ta làm điều gì đó để cứu giúp họ. Hằng ngày có biết
bao bàn tay đang xòe ra cầu cứu chúng ta. Liệu rằng chúng ta có dám
thoát ra khỏi sự bình yên của mình để đến với anh em và giúp họ vượt qua
khó khăn hay không?
Có thể chúng ta nghĩ mình sẽ chẳng làm
được những chuyện phi thường như Chúa Giê-su, điều này cũng chẳng sai,
nhưng chúng ta lại có thể làm những chuyện bình thường với trái tim phi
thường hết mình vì tha nhân. Những chuyện bình thường thật dễ làm nhưng
lại đòi hỏi phải có tình yêu mới có thể tìm được hạnh phúc trong từng
điều nhỏ nhặt bình thường.
Người ta kể rằng: Trưa hôm đó, có một
cậu bé nghèo bán hàng rong ở các khu nhà để kiếm tiền đi học. Bụng đói
cồn cào mà lục túi chỉ còn mấy đồng tiền ít ỏi, cậu liều xin một bữa ăn
tại một căn nhà gần đó. Nhưng cậu giật mình xấu hổ khi thấy một cô bé ra
mở cửa. Và thay vì xin gì đó để ăn, cậu đành xin một ly nước uống. Cô
bé trông cậu có vẻ đang đói nên bưng ra một ly sữa lớn.
Cậu bé uống xong, hỏi “Tôi nợ bạn bao nhiêu?”.
Cậu bé uống xong, hỏi “Tôi nợ bạn bao nhiêu?”.
“Bạn không nợ tôi bao nhiêu cả. Mẹ dạy rằng chúng tôi không bao giờ nhận tiền khi làm một điều tốt.”
Cậu bé cám ơn và đi khỏi. Lúc này, Howard Kelly thấy tự tin hơn nhiều, mạnh mẽ hơn nhiều.
Nhiều năm sau, cô gái đó bị căn bệnh
hiểm nghèo. Các bác sĩ trong vùng bó tay và chuyển cô lên bệnh viện
trung tâm thành phố để các chuyên gia chữa trị. Tiến sĩ Howard Kelly
được mời khám. Khi nghe tên địa chỉ của bệnh nhân, một tia sáng loé lên
trong mắt ông. Ông đứng bật dậy và đi đến phòng bệnh nhân và nhận ra cô
bé ngày nào ngay lập tức. Ông đã gắng sức cứu được cô gái này. Sau thời
gian dài, căn bệnh của cô gái cũng qua khỏi. Trước khi tờ hoá đơn thanh
toán viện phí được chuyển đến cô gái, ông đã viết gì đó lên bên cạnh.
Cô gái lo sợ không dám mở ra, bởi vì cô chắc chắn rằng cho đến hết đời thì cô cũng khó mà thanh toán hết số tiền này.
Cuối cùng cô can đảm nhìn, và chú ý đến dòng chữ bên cạnh tờ hoá đơn….
“Đã thanh toán đủ bằng một ly sữa.”
Ký tên
Tiến sĩ Howard Kelly.
Nước mắt vui mừng cứ thế dâng trào và lời từ trái tim cô gái thốt lên trong nước mắt: “Cảm ơn ông!.”
Đây là câu chuyện có thật. Dr. Howard
Kelly là một nhà vât lý lỗi lạc, đã sáng lập ra Khoa Ung thư tại trường
Đại học John Hopkins năm 1895.
Cuộc sống luôn mời gọi chúng ta hãy làm
điều gì đó có ích cho tha nhân. Bởi chung quanh chúng ta có biết bao
mảnh đời bất hạnh lầm than. Cuộc sống luôn đưa đến cho chúng ta biết bao
bàn tay đang cần chúng ta dìu họ đi qua những khó khăn, hay giúp họ
đứng dạy bước tiếp sau những lần vấp ngã. Việc làm này tưởng chừng như
chỉ là một việc tốt nhỏ bé rồi sẽ trôi qua, nhưng thực ra nó sẽ được đền
bù khi chúng ta gặp khó khăn. Đó là trường hợp của cô gái đã tặng người
bạn nghèo một ly sữa để làm động lực cho câu ta tiến thân và thành danh
mai sau.
Vâng, chúng ta có thể không có khả năng
đi trên mặt nước, nhưng chúng ta có thể nâng đỡ, dìu dắt anh em qua
những khó khăn của cuộc sống. Vì cuộc sống chung quanh chúng ta có quá
nhiều những hoàn cảnh đang cần chúng ta thi ân giúp sức.
Chúng ta có thể không có khả năng hô
phong hoán vũ nhưng chúng ta có thể xoa dịu những đau thương cho anh em
bằng sự chia sẻ, bằng cảm thông liên đới.
Chúng ta có thể không có khả năng ngăn
gió chống bão nhưng chúng ta có thể giúp anh em làm lại cuộc đời sau
những thất bại làm ăn…
Vâng, chúng ta không cần phải làm những
chuyện cao siêu, chỉ cần cho một ai đó ly nước với một tấm lòng chân
thành là được. Cuộc sống của chúng ta chỉ cần có tấm lòng như dẫn người
già qua đường, nhịn chút quà sáng để cho các em học sinh khó khăn, biết
an ủi động viên người đang đau bệnh hay thất bại , tủi hờn. . . Đó là
những việc chúng ta đang làm cho cuộc sống này tốt đẹp hơn.
Cuộc đời ai mà không cần sự nâng đỡ, bao
bọc của người khác. Thật không ngoa khi nói rằng chúng ta đều lớn lên
trong tình thương giúp đỡ của người khác cụ thể là cha mẹ, là thầy cô,
bạn bè . . . Thế nên, hãy sống có ích cho tha nhân. Hãy làm điều gì đó
tốt đẹp cho tha nhân. Hãy đến với tha nhân để xoa dịu nỗi đau cho họ, để
dìu họ đi qua những khổ đau, để giúp họ đứng dậy làm lại cuộc đời.
Xin Chúa cho chúng ta có đôi chân nhẹ nhàng, thanh thoát để đến với tha nhân trong tinh thần phục vụ mà không mong đền đáp. Amen
Lm. Jos Tạ Duy Tuyền
0 nhận xét:
Đăng nhận xét