22.7.15

SAO LẠI TRUY ĐUỔI DÂN NGHÈO BÁN RONG

SAO LẠI TRUY ĐUỔI DÂN NGHÈO BÁN RONG


Xã hội VN ngày nay có rất nhiều những con người nghèo khổ, ho chỉ trông chờ vào gánh hàng rong: hoa củ quả hay cái kim sợi chỉ để sinh sống. Họ sống nhờ những góc phố, bờ cây để buốn gánh bán bưng. Họ không nơi nương tựa thế nhưng công việc buôn bán của họ luôn nơm nớp lo sợ bởi những người được cho là đang thực thi công việc của chính quyền. Đó lá những cảnh sát đô thị, họ tư cho mình cái quyền thích bắt bớ ai thì bắt, họ lao xuống từ những chiếc xe cảnh sát vốn là xe chở hàng loại nhỏ, sẵn sàng ra tay trấn áp những con người bé xíu nhưng lại làm ngơ trước những Cửa hàng to lớn đã nộp tiền luật cho chính quyền để biến hè phố chung thành bãi chứa xe riêng của nhà hàng, quán ăn, ...

TƯỢNG ĐỨC MẸ VỠ

TƯỢNG ĐỨC MẸ VỠ
Kiến trúc sư Sarraxin chuẩn bị xây cất khu ký túc xá cho trường Pommeroeul năm 1935 (bên Pháp), đang khi cho thợ dọn dẹp các đống gạch vụn là nơi trước kia có nhà ở của các Sư huynh, bỗng kiến trúc sư trông thấy một đầu tượng Đức Mẹ rất đẹp nằm giữa đống gạch vụn. Ông cố tìm kiếm thêm và lấy đủ các mảnh vỡ của pho tượng. Về đến nhà, ông khoe bà vợ rồi rửa sạch sẽ, gắn lại thành tượng Đức Mẹ, ông đặt trên bàn thờ để tôn kính Mẹ.

KHI XÃ HỘI VÔ CẢM

KHI XÃ HỘI VÔ CẢM
Hằng ngày vẫn đọc những tin tức trên báo về những chuyện mà nghe qua chúng ta không thể tin là nó đang xảy ra ở xã hội hiện đại, các mẫu tin như: Chết không có hòm chôn, tự tử vì quá nghèo hay vì không có tiền chữa bệnh, mẹ chết để lấy tiền phúng điếu cho con ăn học, cô bé lượm ve chai bán thân chữa bệnh cho mẹ, gia đình nộp đơn xin tự thiêu vì quá nghèo....Sao mà những tin tức ấy nó nhiều vô kể, trãi dài trên khắp đất nước, đến nỗi những người có trái tim mềm yếu nhất cũng thấy nó dần trở nên bình thường.

CHÍNH TRỊ VIỆT NAM

CHÍNH TRỊ VIỆT NAM
Theo hãng thông tấn Đức DPA thì PQT đã chết hôm qua 19.07. Hãng tìn cũng nói rằng, đây là nguồn tin từ quân đội, nhưng người cung cấp tin từ chối vì anh ta không có thẩm quyền nói với báo chí. Cách cung cấp tin của DPA thận trọng nhưng một hãng thông tấn chính thức sẽ không đưa ra nếu không xác đáng, nên chúng ta có thể tin rằng PQT đã đoàn tụ với Mao, Hồ.

20.7.15

SÔNG MÊKONG

SÔNG MÊKONG

Hiện Tàu đang vận động hai nước Lào và Cam cùng Tàu xây dựng tất cả 19 đập thủy điện trên sông Mekong. Việc xây dựng quá nhiều đập thủy điện khổng lồ trên cùng một con sông sẽ làm thay đổi hoàn toàn lưu lượng dòng chảy làm ảnh hưởng tồi tệ đến hệ sinh thái miền đồng bằng sông Cửu Long VN. Phía Tàu đã công bố rỏ sự thiệt hại về 19 đập thủy điện trên sông Mê Kong, thế nhưng ĐCSvẫn bưng bít thông tin giống như mọi thứ đang vẫn ổn định. Nội dung công bố như sau:

"Nếu được xây dựng,vùng hạ lưu sông Mekong sẽ bị đập trên dòng chính chặn dòng chảy của các chất phù sa dinh dưỡng làm ảnh hưởng nghiêm trọng năng suất lúa của nó . Hơn nữa, giảm phù sa bị mắc kẹt bởi các con đập sẽ làm giảm khả năng tự bổ sung và cân bằng môi trường của nó. Sự thay đổi lưu lượng dòng chảy do đó làm cho nó dễ bị tổn thương hơn trước mực nước biển dâng, xâm nhập mặn và các cơn bão nghiêm trọng hơn do biến đổi khí hậu đang làm trầm trọng hiện tượng xói lở bờ biển ." Việt Nam do sự xây 19 đập thủy biện cùng hiện tượng biển dâng do thay đổi khí hậu sẽ bị mất 1.4 triệu hecta đất canh tác . Đây là cú đánh tối độc trước mắt của Tàu thẳng vào sự sống còn của 14 triệu đồng bào Nam Bộ và của cả nước.

"
Sea level rise is threatening the region’s coastal communities, adding stress to coastal ecosystems such as mangroves. These have already suffered from large-scale conversion for shrimp and fish aquaculture and for rice cultivation (see Ca Mau and Krabi reports top right of this page). By the end of the century, higher sea levels in the Mekong Delta, where nearly half of Vietnam’s rice is grown, may inundate about half (~1.4 million ha) of the delta’s agricultural lands and displace millions of people. "

16.7.15

VIỆT TRUNG CÓ HAY KHÔNG MỘT CUỘC CHIẾN



VIỆT - TRUNG CÓ HAY KHÔNG MỘT CUỘC CHIẾN
Mấy ngày nay mỗi khi mở FB lên là tràn ngập những tin mật, tin tình báo, … những tin này làm cho Thành nghĩ chắc sẽ có chiến tranh Việt Trung. Điều này vô tình mình đã đề cao ĐCS, trong khi bản chất của họ là rất hèn vì nếu để chiến tranh xảy ra thì VN chắc chắn sẽ thua Tàu, đất nước tan hoang và họ chẳng còn gì. Chuyện ngu như vậy chắc chắn ĐCS sẽ ko bao giờ để xảy ra. Nên quan điểm của Thành hiện tại là ko có chiến tranh khi ĐCS còn tồn tại

Có người hỏi vậy xe tăng, thiết giáp được chuyển bằng tàu lửa từ Bắc vô Nam là tin giả àh. Xin thưa đây là tin thật vì điều này là đúng vì cần phải có một sự đề phòng cho những biến động có thể xảy ra trên biên giới phía Việt- Campuchia. Do đã có và sẽ còn những xung đột nhỏ và những xung đột này chưa đến mức nổ ra một cuộc chiến tranh Việt- Campuchia. Vì đứng sau lưng cuộc xung đột ở biên giới vừa qua là do phe đối lập trong quốc hội Campuchia chứ không phải Chính phủ của Thủ tướng Hun Sen vốn thân Việt Nam, và nhờ Việt Nam mà ông ta nắm được quyền lực.

Và việc Tàu cho tập trung quân và xe pháo ở biên giới phía Bắc là một động thái mang tính hù doạ VN. Nếu VN có những hành động quân sự mạnh trên biên giới phía Việt Campuchia, lúc bấy giờ Tàu sẽ "dạy cho một bài học" giống như trong năm 1979. Vì thực chất, Tàu không muốn tấn công VN trên bộ làm gì trong khi đang có quá nhiều lợi ích trên lãnh thổ VN với những đứa con hoang biết nghe lời.

14.7.15

THƯỞNG NÓNG

THƯỞNG NÓNG

Cái hay ở VN là cái cái cục C gì thì cuối cùng người dân cũng lãnh đủ
Như vụ thảm sát Bình Phước nhiệm vụ CA là phải điều tra chưa biết đúng hay sai, thế mà họ cũng lôi ra thưởng nóng 1 tỷ đồng từ tiền thuế của dân
Còn vụ án oan sai của ông Chấn, khiến ông Chấn đi tù 10 năm, sự việc chỉ sáng tỏ khi hung thủ ra đầu thú. Và tiền đền bù không ai khác ngoài thằng dân phải bỏ tiền thuế ra đền

CÓ CẦN KHÔNG TÒA ÁN Ở VN

CÓ CẦN KHÔNG TÒA ÁN Ở VN
Ở miền Nam VN trước 1975 hay ở các quốc gia khác, người dân chỉ bị kết tội khi có kết luận của tòa án. Nhưng ở VN hôm nay, CA mà kết luận là báo chí Đảng đăng tin thì xem như người đó có tội. Tiền thì cứ việc đem ra thưởng nóng không cần tòa án xử
Đó là chưa nói đến việc báo chí Đảng và CA gián tiếp là thủ phạm làm cho người thân của nghi phạm phải tự tử vì sốc tin hay xấu hỗ. Như mới đây ở Bình Phước sau khi nghe tin báo chí đăng con mình là hung thủ thảm sát 6 mạng người thì cha của nghi phạm này lao vào xe tự tử, mẹ của nghi phạm kia đập đầu vào tường quyên sinh, cũng may cấp cứu kịp chưa ai thiệt mạng

9.7.15

CÁI THẢM ĐỎ

CÁI THẢM ĐỎ

Trước ngày TBT Nguyễn Phú Trọng đi Mỹ, Bộ ngoại giao CSVN gọi điện thoại qua Mỹ:
- VN : Alo anh ơi , cho em hỏi cái !
- Mỹ : Alo , cái gì nói mau? 
- VN : Ngày mai anh Tổng nhà em bay sang Mỹ đi thăm Obama ạ , chúng em hỏi các anh có chuẩn bị trải thảm đỏ , làm hàng rào danh dự đón tiếp không ạ ?
- Mỹ : Ai qua ? 
- VN : Anh Tổng nhà em ạ , Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng của đảng CSVN ạ
- Mỹ : Đảng CSVN à ? Chờ tí để kiểm tra lại nhé .
- VN : Vâng .

7.7.15

NHỮNG ĐIỀU VÔ LÝ Ở VN

NHỮNG ĐIỀU VÔ LÝ Ở VN
Nếu ai hỏi Việt Nam có điều gì đặc biệt, xin thưa rằng, Việt Nam là đất nước của những điều vô lý được coi như là chân lý và những chuyện ngược đời được coi như là lẽ đương nhiên:
- Dân tộc ta có lịch sử 4 ngàn năm dựng nước và giữ nước nhưng phải đến thế kỷ 20 mới có 1 người được cho là "đẻ ra cả dân tộc" !
- Có 1 tổ chức tự phong cho mình là tổ chức duy nhất có thể lãnh đạo được đất nước và bất kỳ ai không tin vào điều đó đều bị cho là "thế lực thù địch".

LỰC LƯƠNG ĐI LÀM VÀ LŨ ĂN BÁM Ở VN

LỰC LƯƠNG ĐI LÀM VÀ LŨ ĂN BÁM Ở VN
Tóm tắt: 1 người đi làm phải nuôi 1 người an bám trong biên chế Nhà nước và nuôi 1 người thân trong gia đình. Giống như mình làm được 1 ổ bánh mì nhưng phải chia cho 3 người an. Đó là lý do vì sao người lao động VN làm hòai mà vẫn nghèo. Vì:
Dân số Việt Nam có 92 triệu người , xếp thứ 14 trên thế giới và chiếm 1.29% của tổng dân số thế giới.

VÔ TRÁCH NHIỆM VÀ VÔ CẢM

VÔ TRÁCH NHIỆM VÀ VÔ CẢM
Nguyễn Hưng Quốc

Xã hội Việt Nam hiện nay có nhiều khuyết tật, nhưng hai khuyết tật chính, theo tôi, có ảnh hưởng lâu dài và nghiêm trọng nhất đối với sự phát triển của đất nước là: Một, sự vô trách nhiệm của các cán bộ, kể cả các cán bộ lãnh đạo; và hai, sự vô cảm của dân chúng, kể cả các thành phần trí thức. Đã có nhiều người viết và nói về sự vô cảm của dân chúng. Nói một cách tóm tắt, sự vô cảm ấy có ba biểu hiện chính.
Thứ nhất, vô cảm trước những đau khổ của người khác. Đã đành ở Việt Nam vẫn có những người quan tâm đến dân oan, đến những người bệnh tật và nghèo khổ trong xã hội. Nhưng rõ ràng đó chỉ là thiểu số, một thiểu số cực kỳ ít ỏi. Còn đại đa số thì vẫn dửng dưng. Tai nạn xảy ra ngoài đường: người ta dửng dưng. Vô số người không có đủ cơm ăn, áo mặc: người ta dửng dưng. Bao nhiêu người bị chà đạp: người ta dửng dưng. Hình ảnh tiêu biểu nhất cho loại dửng dưng này là các youtube ghi hình ảnh một số học sinh bị bạn bè đánh đập một cách tàn nhẫn: Tất cả những người chung quanh đều yên lặng đứng nhìn, không có chút nỗ lực can thiệp hay thậm chí, cũng không bày tỏ một thái độ nào cả. Họ nhìn một cách hờ hững như không có chuyện bất bình thường nào đang xảy ra ngay trước mắt mình cả.
Thứ hai, vô cảm các các tệ nạn trong xã hội. Ai cũng biết xã hội Việt Nam đầy những tệ nạn. Tệ nạn từ trong nhà đến trường học và ngoài xã hội. Tuy nhiên số người thực sự quan tâm rất ít. Thấy kết quả điều tra của quốc tế về chất lượng sống, ở đó, Việt Nam bị xếp vào dưới đáy cùng của thế giới, thậm chí, còn thua cả Campuchia và Lào, cũng không có mấy người động lòng. Mỗi người hầu như chỉ nhìn vào sự thành công hay thất bại của bản thân mình, còn tệ nạn xã hội nói chung là thuộc về trách nhiệm của những ai khác.
Thứ ba, vô cảm trước tình hình của đất nước. Ở đây lại có nhiều khía cạnh. Kinh tế Việt Nam càng lúc càng sa lầy trong nợ nần: người ta mặc kệ. Giáo dục Việt Nam càng ngày càng xuống dốc: người ta mặc kệ. Văn hoá càng lúc càng suy thoái: người ta mặc kệ. Đạo đức càng ngày càng suy đồi: người ta mặc kệ. Quan trọng nhất, Việt Nam càng ngày càng đối diện với nguy cơ bị Trung Quốc xâm lược: người ta cũng mặc kệ. Tất cả những thái độ mặc kệ ấy có một cái tên chung: sợ chính trị. Ai cũng né tránh chính trị. Người ta phó thác chuyện chính trị, từ đối nội đến đối ngoại, cho chính phủ và đảng cầm quyền. Người ta thừa biết chính phủ và đảng cầm quyền cũng đang bế tắc, không tìm ra một phương hướng hay sách lược nào để giải quyết cả, người ta vẫn bất chấp.
Tôi có khá nhiều bạn bè thuộc giới trí thức trong nước. Hỏi chuyện, ai cũng biết tất cả những nguy cơ mà Việt Nam đang đối diện, trong đó có cả nguy cơ mất nước, nhưng hầu như ai cũng chỉ thở dài ngao ngán: Trung Quốc bây giờ mạnh quá, làm sao chống lại được? Rồi thôi. Người ta xem đó như những chuyện không thể tránh khỏi. Và vì không thể tránh khỏi, chúng cũng không còn là vấn đề nữa. Sau đó, người ta an tâm tập trung hết tâm trí vào việc kiếm sống. Chuyện nước non như thuộc về ai khác.
Dân chúng như thế, còn cán bộ, kể cả cán bộ lãnh đạo thì sao? Thì ở đâu cũng thấy một điều: Vô trách nhiệm.
Biển hiện đầu tiên của tinh thần vô trách nhiệm ấy được nhìn thấy trong công việc làm hàng ngày của họ. Ví dụ gần đây nhất là những chuyện liên quan đến cây xanh ở Hà Nội. Thành phố chủ trương chặt hơn 7000 cây xanh mà không hề nghiên cứu cẩn thận những cây nào là đáng chặt. Đến lúc dân chúng phản đối kịch liệt, người ta mới dừng lại. Sau đó, trồng cây thế. Hứa trồng cây vàng tâm nhưng thực tế lại trồng cây mỡ, một loại cây rẻ tiền hơn. Cũng chưa hết. Sau trận dông lốc vừa rồi làm hàng ngàn cây bị bứng gốc đổ nhào, người dân mới phát hiện rễ những cây mới trồng còn để nguyên cả bao ny lông chung quanh. Đến lúc dân chúng tố cáo, người ta mới lén lút để cào đất và cắt các bao ny lông ấy ra. Tất cả diễn tiến chặt cây rồi trồng cây ấy cho thấy điều gì? – Sự vô trách nhiệm. Không phải chỉ những người thợ chặt cây hay trồng cây vô trách nhiệm mà cả giới lãnh đạo của họ, thậm chí, lãnh đạo của cả thành phố cũng vô trách nhiệm.
Những hành động vô trách nhiệm ấy xuất hiện ở khắp nơi: xây đường thì chỉ vài tháng, hay có khi, vài tuần là bị sụp lún. Trồng trụ điện thì không có cốt sắt nên cứ gặp gió lớn là bị đổ. Dây điện treo lằng nhằng và lòng thòng ngay trên đầu dân chúng cũng không ai để ý.
Nhưng nguy hiểm nhất là thái độ vô trách nhiệm đối với đất nước. Trong cái gọi là đất nước ấy, khía cạnh quan trọng nhất là độc lập, chủ quyền và sự toàn vẹn lãnh thổ; trong khía cạnh ấy, yếu tố nòng cốt là các hiểm hoạ đến từ Trung Quốc. Chỉ nêu các sự kiện gần đây nhất làm ví dụ. Đó là việc Trung Quốc cho bồi đắp các bãi đá ngầm hoặc rạn san hô làm đảo nhân tạo. Việt Nam phản ứng ra sao? Cũng chỉ là những lời phản đối lấy lệ của phát ngôn viên Bộ Ngoại giao. Ngay trên diễn đàn cuộc đối thoại Shangri-la ở Singapore vừa rồi, Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh cũng không tham dự. Chỉ có Thứ trưởng Nguyễn Chí Vịnh hiện diện. Nhưng ông Vịnh cũng không phát biểu gì cả. Ông chỉ làm một việc như ông tự nhận là “lắng nghe”. Như những diễn biến mới nhất liên quan đến cuộc tranh chấp ở Biển Đông là thuộc trách nhiệm của ai khác.
Theo dõi tin tức từ báo chí những tháng gần đây, người ta thấy rõ quốc gia có phản ứng gay gắt nhất trước hành động xây đảo nhân tạo ở Trường Sa chính là Mỹ. Cho máy bay vờn qua vờn lại chung quanh các hòn đảo nhân tạo ấy là Mỹ. Tố cáo và phản đối âm mưu xây đảo nhân tạo ấy của Trung Quốc cũng là Mỹ. Vận động dư luận thế giới, đặc biệt các quốc gia thuộc nhóm G7, để mọi người thấy rõ âm mưu của Trung Quốc cũng lại là Mỹ. Việt Nam, từ trước đến sau, giữ một sự im lặng rất khó hiểu.
Dường như nhà cầm quyền Việt Nam xem chuyện mang Trung Quốc ra các toà án quốc tế là trách nhiệm của Philippines và lên án các hành động xây dựng đảo nhân đạo trái phép ở Trường Sa là nhiệm vụ của Mỹ. Giới chức Việt Nam thì chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Khoanh tay thật ra cũng là một hình thức bó tay.
Bó tay ngay cả trước khi nỗ lực làm một cái gì đó là một sự bó tay rất vô trách nhiệm.

BẠN SẼ DẠY CON TRẺ THẾ NÀO?

BẠN SẼ DẠY CON TRẺ THẾ NÀO?
Ở VN khi 1 người trẻ tìm đọc thông tin trên mạng  về nói với ông bà cha mẹ cô chú bác rằng " bác Hồ có con rơi là Nguyễn Tất Trung ", ... thì lập tức sẽ bị mắng át đi rằng " Mày im ngay đi , công an nó bắt mày bây giờ"
Còn ở Mỹ khi 1 người trẻ tìm đọc thông tin ở đâu đó về nói với gia đình rằng " Washington không phải là người yêu nước ông ấy chỉ có tham vọng làm chính trị thôi " thì lập tức cha mẹ sẽ hỏi lại " Ồ vậy sao ? Con đọc cái đó ở đâu vậy ? Ai nói điều đó ? Họ nói chính xác thế nào ? "