Những kẻ bất hạnh, họ là ai?
Họ là những người ngụy tạo lịch sử, đẩy đất nước vào thảm cảnh chiến tranh tương tàn, đẩy tương lai dân tộc rơi xuống hố sâu của sự lạc hậu, nghèo đói. Họ, những kẻ nắm trong tay quyền hành nhưng luôn cảm thấy chết khát bởi sự ham muốn vô độ quyền lực. Họ nghiện thứ quyền lực ma quái, luôn cảm thấy nghèo túng để vơ vét tất cả những gì có thể nhưng chẳng bao giờ thấy đủ. Họ ngạo nghễ với địa vị, hả hê với sự luồn cúi, họ được xưng tụng, tung hô bởi một nhóm nhỏ người nhưng lại bị toàn xã hội ghét bỏ. Họ bất hạnh bởi thật ra họ chưa bao giờ được lịch sử và nhân dân tôn trọng. Họ bất hạnh bởi trong sâu thẳm, chính trái tim cũng thù ghét họ. Trái tim ấy cay cú khi nhìn thấy sự kinh rẻ trong ánh nhìn của toàn dân dành cho họ. Trái tim ấy thật sự cô độc, thật sự cảm thấy nhục nhã vì nó đang ở trong thân xác của một con người có đầy đủ mọi thứ nhưng lại thèm khát sự kính trọng và yêu thương thật sự!
Họ, những kẻ thương vay khóc mướn. Những kẻ không hề bị tâm thần nhưng phải sống như những kẻ điên giữa cuộc đời. Họ chán ghét thứ chủ nghĩa hoang tưởng, vô nhân nhưng vẫn phải mở miệng để ca tụng cái áo tả tơi đang khoác lên số phận của họ. Họ bất hạnh vì họ đang sợ hãi tột cùng, sợ đến mức không dám cởi cái áo dơ bẩn ra vì họ sẽ phải phơi bày thân thể trần truồng ghẻ lở nhiễm trùng. Họ sợ cái giá họ phải trả khi người ta bắt họ bỏ lốt người điên để đối diện với cuộc đời thật, đối diện với sự hoang tàn của đất nước bị họ gây ra trong những cơn giả điên; họ bất hạnh vì họ biết trước cái ngày ấy sẽ đến, ngày mà họ phải đối diện với sự bùng nổ giận dữ của toàn xã hội, của những người cùng khổ đã phải chịu đựng sự tham lam khát máu của họ.
Họ, những kẻ tay sai lỡ vung ra hàng đống tiền để mua chức danh đứng đường, mua cái còng và dùi cui, mua sắc phục để chứng tỏ mình là người nhưng vẫn bị xem là chó. Họ bất hạnh bởi tâm trí họ nặng nề trong sự kinh rẻ của người người. Họ chẳng bình an khi phải tạo ra những cái bẫy và giăng bẫy. Họ phải mặt dày mày dạn cầm đồng tiền mà chính bản thân họ đôi khi còn cảm thấy tởm lợm. Họ bất hạnh vì họ phải dấu sự nhục nhã trong lương tâm để chứng tỏ mình chẳng biết nhục nhã. Họ, những con người đáng bị thương hại vì họ có thể huênh hoang giữa cuộc đời nhưng chắc chắn trong lương tri chưa bao giờ dám tự hào với bản thân, với con cái và với những người họ tôn thờ kính trọng. Họ bất hạnh bởi cái vị thế họ đang giữ còn thua vị trí một con vật, người ta phải xin lỗi con chó mỗi khi dùng chó nhắc đến họ, biết hèn mà vẫn phải sống hèn, đó là bất hạnh!
Họ, những người lỡ mang danh hoặc dính líu ít nhiều đến CS, có tức không, có uất không mỗi khi nghe #DMCS y như cả thiên hạ đang #DM của mình, rõ là bất hạnh!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét