Trong mỗi chúng ta thì sự đấu tranh sinh tồn diễn ra từ khi chúng ta chưa có hình hài, chưa cất tiếng khóc chào đời cho đến khi chúng ta đã là những con người, bon chen, chật vật trong cuộc sống đầy khó khăn, rồi theo cùng cho đến giây phút cuối, nhắm mắt buông tay. Vì vậy sinh mạng con người là vô giá, sự sống là phải trả giá, phải đấu tranh mới có được. Không ai có quyền tước đoạt sinh mạng của người khác, nếu ai gây ra điều đó, họ phải trả giá vì tất cả những gì họ đã làm.
Việc công an đánh chết dân gần đây ngày càng nhiều và dường như nó không phải là chuyện hiếm có trong xã hội Việt Nam.Tính mấy năm trở lại đây, người dân chết bất thường trong đồn công an, một tháng có đến 2 3 vụ nhưng cũng đều không được giải quyết thỏa đáng, thông thường những nguyên nhân chết tại đồn công an vẫn là treo cổ tự tử. Những câu trả lời về nguyên nhân chết thể hiện sự coi thường dư luận và mạng dân. Mạng sống của người dân như ngàn cân treo sợi tóc mỗi khi phải vào đồn công an, nơi mà đại diện cho việc thi hành luật pháp, người dân bị đánh chết bởi những người thực thi pháp luật. Sinh mạng vô giá của con người đang bị coi rẻ đến mức không thể rẻ hơn được nữa. Tình trạng này chưa hề được ngăn chặn bằng một biện pháp nghiêm khắc nào thực sự.Điều đáng buồn và đáng lo là tội phạm nhiều khi cũng chính là công an trong cái vấn nạn "vào sinh ra tử" của đồn công an hiện nay.
Những hình ảnh người Cha, người Mẹ đầu tóc bạc phơ dầm mưa dãi nắng lang thang kêu gào đòi công lý cho con. Hình ảnh người nhà "Tử tội" phải lột trần mình để phản đối, để đòi quyền "gặp mặt", để được nhìn thấy con và hy vọng rằng con vẫn còn sống... Những bức xúc phẫn uất của người dân ngày càng dâng trào và vẫn tiếp diễn và thậm chí diễn ra liên tục, nối tiếp nhau. Tất cả những bất công, khổ đau, sợ hãi, oan ức, phẫn uất... tại sao những điều này người dân đều phải gánh chịu hết?
Mỗi con người đều có quyền bình đẳng, được sống, được yêu thương và được chịu trách nhiệm về cuộc sống của mình. Không ai có quyền tước đi quyền sống và điều khiển, dồn ép cuộc sống của người khác. Điều này vẫn còn là một giấc mơ xa thăm thẳm, một thiên đường trong giấc mơ xanh. Đến bao giờ giấc mơ để sống đúng nghĩa con người sẽ phải trở thành sự thật ở Việt Nam?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét