20.6.14

Bài giảng ĐTC: Giáo Hội mang cảm thức được ở trong bàn tay Thiên Chúa

Vatican Pope
VRNs (19.06.2014)
Giáo Hội giống như một người con nói về mẹ mình và về gia đình mình. Thật thế, Giáo Hội không phải là một tổ chức xã hội, GH được coi như hiệp hội tư, một tổ chức phi chính phủ, lại càng không phải chỉ giới hạn nơi hàng giáo sĩ hay về Vatican…, mà GH hiện hữu vì chính mình.
Giáo Hội là tất cả chúng ta, mở ra cho toàn thể nhân loại và không phải khai sinh một cách tình cờ. Chúa Ki-tô đã khai sinh ra GH, là một dân tộc có một lịch sử dài dằng dặc được chuẩn bị cả trước khi cả Chúa Kitô Nhập Thể.
Lịch sử hay “tiền sử” của Giáo Hội được tìm thấy trong Thánh Kinh Cựu Ước. Theo Sách Sáng Thế, Thiên Chúa đã chọn Abraham và đã mời gọi ông ra đi, bỏ quê hương xứ sở để đi tới một miền đất khác, mà Người sẽ chỉ cho (x. St 12,1-9). Thiên Chúa không chỉ gọi Abraham độc hành, mà gồm gia đình, bà con và tất cả những người phục vụ nhà ông nữa… Điều quan trọng trong ơn gọi đầu tiên này là: từ Abraham Thiên Chúa hình thành một dân để đem phúc lành của Người tới tất cả mọi gia đình trên trái đất. Và Đức Giêsu sinh ra trong lòng dân tộc ấy.
Yếu tố thứ hai, đó là không phải Abraham quy tụ một dân tộc chung quanh mình, mà là chính Thiên Chúa khai sinh ra dân tộc ấy. Bình thường con người hướng về thần linh, bắt nhịp cầu nối khoảng cách, khẩn cầu sự yểm trợ và che chở. Người ta khẩn cầu các thần linh… Nhưng trong trường hợp này, trái lại người ta chứng kiến điều chưa từng thấy: Chính Thiên Chúa đưa ra sáng kiến. Chính Thiên Chúa tìm đến với con người và thiết lập một mối tương giao với họ. Bằng cách này Thiên Chúa hình thành một dân tộc mà tất cả những ai lắng nghe lời Ngài, phó thác cho Ngài chấp nhận bước ra khỏi con đường của riêng mình. Đây là điều kiện duy nhất để là GH: phó thác vào Thiên Chúa. Nếu anh chị em trao phó hoàn toàn cho Chúa, lắng nghe Lời Ngài, bước theo con đường của Ngài, có nghĩa là GH. Tình yêu của Thiên Chúa đi trước tất cả. Thiên Chúa luôn luôn đến trước chúng ta, Ngài đi trước chúng ta.
Tổ phụ Abraham và người nhà ông lắng nghe tiếng gọi của Thiên Chúa và lên đường. Nhưng không có nghĩa rằng họ luôn luôn xác tín và trung thành. Trái lại, ngay từ đầu đã có các kháng cự, khép kín trong chính mình, trên các lợi lộc riêng, và cám dỗ mặc cả với Thiên Chúa để giải quyết các sự việc theo ý riêng. Đó là các phản bội và các tội lỗi ghi dấu con đường của dân trải dài toàn lich sử cứu độ, là lịch sử sự của sự tín trung từ phía Thiên Chúa và sự bất trung của dân. Tuy nhiên, Thiên Chúa không bao giờ mệt mỏi. Thiên Chúa kiên nhẫn trong mọi thời điểm. Ngài tiếp tục giáo dưỡng và hình thành nên một dân riêng của Ngài, như một người cha đối với con mình. Thiên Chúa cũng hành động như vậy đối với GH.
Thật vậy cả chúng ta nữa, mặc dầu có ý hướng theo Chúa Giêsu, nhưng kinh nghiệm hằng ngày cho thấy chúng ta thấy vẫn có sự ích kỷ và cứng lòng. Nhưng khi chúng ta nhận mình là những kẻ tội lỗi, thì Thiên Chua đổ tràn đầy lòng thương xót và tình yêu của Ngài trên chúng ta. Ngài tha thứ cho chúng ta, ngài luôn tha thứ cho chúng ta. Chính điều đó làm cho chúng ta lớn lên như dân của Thiên Chúa, như Giáo Hội: không phải vì chúng ta tài trí, không phải do công lao của chúng ta, nhưng hơn cả là kinh nghiệm hằng ngày cho chúng ta nghiệm thấy, Thiên Chúa yêu thương và quan tâm chúng ta là dường nào. Chính điều đó khiến cho chúng ta thực sự cảm thấy chúng ta là của Ngài, ở trong tay Ngài, và làm cho chúng ta lớn lên trong sự hiệp thông với Ngài và giữa chúng ta với nhau. Trở nên là Giáo Hội có nghĩa là mang lấy cảm thức được ở trong bàn tay Thiên Chúa, Đấng là Cha và yêu thương chúng ta, chờ đợi chúng ta.
Làm thành một dân tộc được phúc phúc bởi tình yêu của Ngài để đem phước lành của Ngài đến với tất cả mọi dân tộc trên trái đất. Chương trình ấy không thay đổi nó luôn luôn đang được thực hiên. Nơi Chúa Kitô chương trình đó đã có sự thành toàn và cả ngày nay nữa Thiên Chúa vẫn tiếp tục thực hiện nó trong Giáo Hôi. Chúng ta hãy xin ơn trung thành bằng việc theo Chúa Giêsu và lắng nghe Lời Ngài, sẵn sàng lên đường mỗi ngày, như tổ phụ Abraham, hướng tới miền đất của Thiên Chúa và của con người, là quê hương thật của chúng ta, và như thế trở thành phước lành, dấu chỉ tình yệu thương của Thiên chúa đối với tất cả các con cái Ngài.
Tôi thích nghĩ tới một từ đồng nghĩa, một tên gọi khác mà chúng ta có thể có để miêu tả về ki-tô hữu là: chúng ta là những người nam nữ, là dân chúc tụng. Với cuộc sống của mình, kitô hữu phải luôn luôn chúc tụng Thiên Chúa và chúc tụng tha nhân. Kitô hữu chúng ta là dân chúc phúc, biết chúc phúc. Và đó là một ơn gọi tuyệt đẹp!
Hoàng Minh

0 nhận xét:

Đăng nhận xét