Còn đối với chính đảng và nhà nước cộng sản, những sai lầm đó đã tạo nên hố sâu ngăn cách ngày càng lớn giữa nhà cầm quyền và nhân dân, đã đẩy hàng vạn hàng triệu người VN tự giác đứng về phía đối lập, trong đó có không ít người từng tin yêu đảng, từng đứng dưới lá cờ của đảng.
Từ những năm tháng đầu tiên khi mới cướp được chính quyền, thay vì thành lập một chính phủ cởi mở, dân chủ với sự tham gia đóng góp của rất nhiều nhân vật thuộc nhiều tổ chức, đảng phái khác nhau như sự hứa hẹn ngon ngọt lúc đầu, đảng cộng sản đã tìm mọi cách triệt tiêu mọi tổ chức, đảng phái đối lập như VN Quốc dân đảng, Đại Việt Quốc dân đảng, Việt Quốc, Việt Cách…; truy lùng, thanh trừng, ám sát trong bí mật những khuôn mặt nổi bật cũng như bắt bỏ tù hàng trăm đảng viên của các đảng phái khác.
Rồi phong trảo Cải cách ruộng đất nhân danh cuộc đấu tranh giai cấp đã giết hại hàng trăm ngàn người vô tội, và đẩy hàng triệu người khác, là thân nhân, con cháu của những người bị quy là địa chủ, cường hào ác bá vào vòng khổ ải. Vụ án Nhân văn Giai Phẩm đã hủy hoại tài năng và cuộc sống của bao văn nghệ sĩ, vụ án xét lại những năm 60 của thế kỷ XX khiến hàng chục trí thức, cán bộ cách mạng cao cấp phải vào tù…
Đáng chú ý là phong trào Cải cách Ruộng Đất với những cuộc đấu tố, thanh trừng man rợ luôn luôn có bàn tay chỉ đạo của các cố vấn Trung Cộng, còn bản thân phong trào này hay những vụ như Nhân Văn Giai phẩm, vụ án xét lại đều là học hỏi hoặc chịu ảnh hưởng từ Liên Xô và Trung Cộng, cho thấy ngay từ hồi đó đảng cộng sản VN đã bị lệ thuộc bởi ngoai bang như thế nào.
Đến khi chiến tranh kết thúc, đất nước thống nhất, đảng lại bỏ lỡ một cơ hội thứ hai để đoàn kết dân tộc cùng xây dựng lại đất nước. Thay vì có những chính sách rộng lượng, văn minh, nhân ái với “bên thua cuộc”, đảng cộng sản đã tiến hành những biện pháp trả thù hẹp hòi mà tinh vi.
Dưới danh nghĩa đi “học tập cải tạo” đã đẩy hàng vạn dân quân cán chính của chế độ VNCH vào tù 5, 10.. năm và hơn nữa, trong đó có không ít người phải bỏ xác nơi trại vì chế độ giam giữ, lao động quá khắc nghiệt. Cùng với họ là bao nhiêu gia đình bị chia đàn xẻ nghé, vợ xa chồng con xa cha.
Rồi chủ nghĩa lý lịch, sự phân biệt trong đối xử, công ăn việc làm, cơ hội học hành khiến sự bất mãn trong lòng người dân miền Nam lớn dần. Chưa hết, đảng cộng sản đã tiến hành những chiến dịch lùa dân miền Nam đi kinh tế mới để cướp nhà cướp đất của họ, phá nát nền kinh tế miền Nam và móc sạch túi dân miền Nam qua những lần đổi tiền, những cuộc cải tạo tư sản, cải tạo công thương nghiệp, và những chính sách sai lầm khác trong kinh tế, văn hóa, xã hội.
Kết quả là người miền Nam, vốn chỉ mong kết thúc chiến tranh, hòa bình lập lại và sẵn sàng cùng với chính quyền mới xây dựng lại đất nước đã từ thất vọng não nề chuyển sang chán ghét, căm thù chế độ và lần lượt bỏ nước ra đi.
Không lâu sau ngày VN thống nhất, thế giới đã được chứng kiến một trong những cuộc di dân lớn nhất trong lịch sử cận hiện đại, kéo dài trong nhiều năm, với hàng triệu người liều mạng ra đi bằng mọi giá, hàng trăm ngàn người khác bỏ mình dưới đáy biển, bởi bàn tay hải tặc, hoặc vì vô số lý do khác.
Và cho đến tận bây giờ, gần 40 năm sau, người Việt vẫn đang tiếp tục tìm mọi cách để ra đi.
Những chính sách đó đã gây ra nỗi căm hận trong lòng hàng triệu người. Đảng cộng sản đã thắng một cuộc chiến nhưng không thu phục được nhân tâm của “bên thua cuộc”. Gần bốn thập kỷ qua đi nhưng nhà cầm quyền vẫn cứ phải nói về cụm từ “hòa hợp hòa giải” và vẫn không làm được.
Không chỉ các thế hệ dân miền Nam trong chiến tranh buộc lòng phải trở thành kẻ thù ý thức hệ của đảng cộng sản, tiếp theo là các thế hệ dân miền Nam thời hậu chiến do hậu quả của những chính sách sai lầm nói trên. Điều đáng nói là ngày càng có nhiều người sinh ra và lớn lên ở miền Bắc XHCN, nhiều người từng đứng dưới lá cờ của đảng, hoặc con cái trong những gia đình có truyền thống cách mạng ba đời, lý lịch “đỏ như son”, hoặc những người sinh ra sau ngày 30 tháng Tư, không hề biết và dính dáng gì đến chế độ VNCH…cũng trở thành “kẻ thù” trong mắt nhà cầm quyền.
Từ nhà bất đồng chính kiến Hoàng Minh Chính, tướng Trần Độ, những người trong vụ án xét lại năm xưa, đến thế hệ của hòa thượng Thích Quảng Độ, linh mục Nguyễn Văn Lý, nhà báo Bùi Tín, nhà văn Dương Thu Hương, nhà thơ Bùi Minh Quốc, các ông Hà Sĩ Phu, Mai Thái Lĩnh, Huỳnh Nhật Tấn, Huỳnh Nhật Tân…Tiếp theo là thế hệ của tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ, luật sư Lê Thị Công Nhân, luật sư Nguyễn Văn Đài, bác sĩ Phạm Hồng Sơn, luật sư Lê Công Định, thạc sĩ tin học Nguyễn Tiến Trung, doanh nhân Trần Huỳnh Duy Thức, doanh nhân Lê Thăng Long, nhà báo tự do Nguyễn Văn Hải tức blogger Điếu Cày, nhà báo-luật gia Tạ Phong Tần, luật gia Phan Thanh Hải, 3 nhà hoạt động công đoàn Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đoàn Huy Chương, Đỗ Thị Minh Hạnh, sinh viên Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha, Đinh Nhật Uy…Và còn nhiều, rất nhiều nữa, chưa kể những anh chị em Công giáo, Tin Lành, Cao Đài, Hòa Hảo, hội Phật giáo VN thống nhất…
Đặc biệt kể từ khi mối quan hệ giữa Việt Nam-Trung Quốc ngày càng trở nên căng thẳng, Bắc Kinh ngày càng lộ rõ mưu đồ thôn tính VN trong khi Hà Nội cũng ngày càng lộ rõ bộ mặt hèn với giặc ác với dân, thì con số người thức tỉnh ngày càng nhiều, và tất nhiên, số lượng người theo nhau vào các nhà tù nhỏ cũng tăng lên.
Ai đã làm cho họ trở thành “phản động”, thành kẻ thù của đảng, của chế độ? Có phải do các thế lực thù địch bên ngoài xúi giục họ như nhà cầm quyền VN thường rêu rao?
Không, chính là nhà nước này, với những sai lầm, tội ác và hệ lụy mà họ gây ra cho đất nước, dân tộc đã tạo nên những bức xúc, phẫn nộ trong lòng mọi người. Chính những điều luật 79, 88, 258 phi lý phi nhân của Bộ Luật Hình sự nước Cộng hòa XHCN Việt Nam hòng bịt miệng dân, những phiên tòa bỏ túi, những bản án bất công, những thủ đoạn bẩn thỉu chống lại những ai dám mở miệng nói lên sự thật, cộng với những bằng chứng ngày càng lộ ra về quá trình bán nước của đảng cộng sản VN…đã làm cho người dân thức tỉnh.
Và cứ mỗi một người bị xách nhiễu, bị hành hạ, bắt bỏ tù vô lý, nhà cầm quyền không chỉ đẩy người đó mà cả gia đình, người thân, bạn bè của họ về phía đối lập. Từ khi anh Điếu Cày phải nhận bản án bất công, gia đình thường xuyên bị khủng bố, xách nhiễu, chị Dương Thị Tân vợ cũ của anh và con trai mới hiểu ra những việc làm của bố, cộng thêm việc tiếp xúc với bạn bè những người cùng chí hướng với chồng, cha mình, đã khiến chị và con trai trở nên ủng hộ anh tuyệt đối, dũng cảm đấu tranh vì anh.
Mẹ của Phương Uyên, Nguyên Kha…từ chỗ là những bà mẹ nông dân không quan tâm, không biết gì về tin học, nhưng vì muốn lên tiếng cho con, đã làm quen với email, facebook, internet…để liên lạc với những người tốt khác, vận động cho con, đã tìm hiểu với các điều luật để gửi thư phản đối lại các bản án của tòa. Mẹ của Đỗ Thị Minh Hạnh đã bôn ba khắp các nước Âu Châu để lên tiếng về trường hợp của con và những người khác, mong thế giới gây sức ép buộc nhà cầm quyền phải thả những tù nhân lương tâm ra…
Trong quá trình đó họ lại gặp thêm những người khác có cùng hoàn cảnh, để củng cố thêm niềm tin rằng cha, chồng, con mình đã làm đúng, rằng lẽ phải đang ở về phía mình, phía nhân dân VN. Và cứ thế, người gọi người, tiếp nối nhau, như những con sóng, người này bị bắt thì lại có người khác…
Đó là chưa kể đến “kẻ thù tiềm tàng” của đảng còn là hàng triệu dân oan bị cướp đất, hàng triệu công nhân bị bóc lột như nô lệ với đồng lương chết đói ngay trên quê hương của mình, đội ngũ những người bị đàn áp vì tôn giáo…
Bất cứ một đảng cầm quyền nảo nếu khôn ngoan muốn được tồn tại lâu dài, sẽ lựa chọn con đường thay vì dùng bạo lực đàn áp người dân thì nên sửa chữa, thay đổi để tháo bớt những ngòi nổ chậm từ nhân dân có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Chẳng hạn, thay đổi chính sách sở hữu đất đai để không còn cảnh nông dân bị cướp đất, không còn dân oan, bỏ những điều luật phi nhân, cho tự do ngôn luận, tự do báo chí là sẽ bớt đi được rât nhiều những người bất đồng chính kiến đòi hỏi quyền tự do căn bản này, thay đổi đường lối ngoại giao chọn bạn, chọn đồng minh khác, cương quyết thoát khỏi vòng kểm tòa của Trung Cộng là đã được lòng dân rất nhiều v.v…
Cho đến bây giờ, có lẽ nhà cầm quyền VN mới thấm thía nhận ra họ cô đơn như thế nào giữa lòng dân tộc và giữa thế giới văn minh, dân chủ, tự do, trước sức ép đòi hỏi phải thay đổi từ người dân và sức ép từ âm mưu xâm lược của Trung Cộng cùng lúc tăng lên.
Ngay cả kẻ thù Trung Cộng, suy cho cùng, cũng do chính đảng và nhà nước cộng sản VN, trước sau chỉ đặt quyền lợi của đảng, của chế độ lên trên quyền lợi của đất nước, dân tộc, đã tự chọn lựa làm đồng minh, bạn bè suốt bao nhiêu năm. Đảng cộng sản VN đã mắc nợ Trung Cộng từ thời chiến sau đó lại quỵ lụy Trung Cộng quá mức, cộng với sự điều hành quản lý kinh tế xã hội kém cỏi và nạn tham nhũng nên ngày càng lệ thuộc nặng nề vào Trung Nam Hải, khiến cho cả dân tộc phải lãnh bao nhiêu hậu quả đau thương.
Thù trong giặc ngoài như vậy đều do chính đảng và nhà nước cộng sản tạo ra. Với Trung Cộng, tất nhiên khó mà tiếp tục là bạn một khi Bắc Kinh vẫn duy trì tham vọng độc chiếm biển Đông, thôn tính các nước khác, nhưng còn với nhân dân, tiếp tục đối đầu hay cùng đi một đường là sự lựa chọn của đảng. Và cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa để chọn lựa!
Song Chi
0 nhận xét:
Đăng nhận xét